Hoàng Diệu Sóc Trăng - Ban Liên Lạc Cựu Học Sinh
CÓ MỘT TẤM LÒNG
Thời trung học, khi tuổi thiếu niên đang chuẩn bị bước lên mức trưởng thành hơn, lúc đó tâm sinh lý đang quá trình chuyển biến, hoàn thiện hơn, là quãng đời đáng nhớ với nhiều kỷ niệm học sinh đầy mộng mơ. Có mộng mơ ngu ngơ, có mộng mơ nên thơ. Ai may mắn có mộng mơ sau này thành hiện thực, như là bạn học rồi nên nghĩa vợ chồng. Một thời khó quên và đáng nhớ, tình thầy, tình bạn và tình yêu đầu đời mênh mang…
Bởi vậy, những ai đã qua thời trung học sẽ dễ đồng cảm khi nhắc về ngày xưa thân ái dẫu có khi chưa hề chung lớp chung trường.
THĂM THẦY CŨ Mỗi lần nghe bài ca Người Thầy của Nguyễn Nhất Huy, học sinh nói chung và cựu học sinh Hoàng Diệu (CHSHD) nói riêng không khỏi bồi hồi nghĩ nhiều về những thầy cô thân yêu đã dạy dỗ cho mình nên người. Nhóm CHSHD khóa 68-75 cũng vậy, luôn thoang thoảng mãi bên tai những câu, những đoạn thơ thắm đượm nghĩa tình Thầy-Trò trong bài hát ấy: “ … Người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa Từng ngày, giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy
THẦY VÀ TRÒ, VÀ CUỘC ĐỜI Thầy dạy chúng tôi suốt ba năm trung học. Trước 75 thầy học cao học tại Đại học khoa học Sài Gòn, sau đó chuyển về Long Phú rồi Nhu Gia trước khi dừng chân ở thị xã bình lặng này. Vào đầu năm học lớp 10, bọn tôi, không nhỏ mà chưa lớn, vẫn duy trì các thói quen quấy phá của mình một cách ồn ào và khá vô tâm. Những màn múa dẻo tập thể khi thầy cô quay lưng đi lên bảng, những pha leo tọt lên la phông - vốn đã lủng lỗ chỗ, rồi thò chân xuống… vẫn chưa thỏa trí óc phá phách của chúng tôi. Vào những giờ của thầy, thầy chỉ nhẹ nhàng bảo “thôi đi” và quay lưng lên bảng tiếp tục bài giảng như không có gì xảy ra.
|
KỶ NIỆM KHÔNG QUÊN Tuần rồi, Cường, chồng tôi, có vợ chồng bạn già học chung thời trung học từ tấm bé ghé thăm. Màn tiếp rước đãi đằng dĩ nhiên rôm rả, hai bạn ở chơi một ngày, hôm sau dong ruổi viếng Napa, xứ rượu vang của Hoa Kỳ rồi vòng về San Jose để làm một buổi họp mặt bỏ túi với bốn cô bạn gái đang sống tại đây. Tuy là lần đầu gặp lại sau gần 40 năm xa cách, và với trí nhớ rất ư lỏm bỏm của Cường, không khí cũng vui vẻ, rất ấm cúng và thân mật. Tuy nhiên buổi ăn tối tại nhà hàng Vũng Tàu biến thành buổi... ăn chơi vì các cô đều uể oải sau tám giờ đồng hồ với việc làm, chúng tôi tuy là khách nhưng vì bôn ba cả ngày khá mệt mỏi nên cũng lười lĩnh với các món ăn hấp dẫn trong thực đơn. Mọi người đồng ý gọi món bánh khọt, gỏi sen, bò cuốn nướng, lẫu hải sản và vài thứ khác mà tôi chẳng chú ý cho lắm. Vì món bánh khọt đã hút hồn tôi khi nhớ lại tuổi thơ mình hồi còn ở Sóc Trăng.
55 NĂM, DẤU ẤN MỘT NGÔI TRƯỜNG Năm nay, trường trung học phổ thông Hoàng Diệu kỷ niệm 55 năm khai giảng khoá đầu tiên (1957- 2012). Nghe thông tin ấy, những học sinh cũ từng gắn bó với ngôi trường này không khỏi xúc động, dù ngôi trường của chúng tôi bề dày truyền thống chưa nhiều, chưa sánh được nhiều ngôi trường danh tiếng trong khu vực. Hơn nửa thế kỷ qua, ngôi trường đã tồn tại, chứng kiến biết bao “vật đổi sao dời”. Dù đi đâu, làm gì, những người con Hoàng Diệu vẫn hướng về mái trường thân yêu của mình và tự hào về ngôi trường nơi mà mình đã trưởng thành.
|