Hoàng Diệu Sóc Trăng - Ban Liên Lạc Cựu Học Sinh
Trường trung học Hoàng Diệu Sóc Trăng cũng như các trường trung học khác đều tuyển học sinh vào lớp đệ thất (lớp 6) và học suốt 7 năm đến lớp đệ nhứt (lớp 12) thi tú tài. Năm học 1970-1971, trường ta có tất cả 67 lớp. Ngoài trường trung học tỉnh lỵ, mỗi quận (từ dùng lúc bấy giờ) mở một trường trung học tỉnh hạt, dạy học sinh từ lớp đệ thất đến đệ tứ (lớp 9). Nội thị Sóc Trăng có tất cả 9 trường trung học tư thục.
Vì thế hiệu trưởng trường trung học Hoàng Diệu kiêm luôn thanh tra các trường trung học tỉnh hạt và tư thục.
TÔI ĐƯỢC SƯỞI ẤM Tôi còn nhớ rất rõ, thời đi học dưới mái trường Hoàng Diệu, lúc ấy tình bạn ở tuổi học trò của chúng tôi cũng rất đơn giản; tôi chỉ nhắc đến kỷ niệm thời còn học đệ nhất cấp (bây giờ là cấp 2 hay THCS) vì ở thời đệ nhị cấp (cấp 3 hay THPT) thì con tim biết rung động rồi .... yêu, người ta thường nói vậy... có thể tình bạn sẽ có những thay đổi nhất định. Những buổi chiều đi học (lúc ấy đệ nhất cấp học buổi chiều) tôi thường tới trường rất sớm, rồi cùng Phan Trường Ân, Trần Văn Hai chơi đá banh bàn. Có những lúc lại "cúp cua" 2 giờ đầu để chơi cho thỏa thích.
VUI BUỒN TÌM BẠN HOÀNG DIỆU Trước hết, tôi xin nói với các bạn đây là những dòng tâm sự của tôi. Tôi chỉ muốn khi đọc xong những dòng chữ nầy các bạn sẽ tìm được một chút đồng cảm với tôi. Khi rời mái trường Hoàng Diệu mỗi người trong chúng ta chọn cho mình một hướng đi. Các bạn nữ có thể thoải mái chọn lựa con đường mình muốn đi, nhưng cũng có bạn không được chọn hướng đi mà mình mong muốn.
|
THẦY TOÁN CỦA TÔI Ba năm đệ nhị cấp tại trường Hoàng Diệu tôi học đều nhất là môn toán. Học đều và…hay. Bởi vậy các thầy toán của tôi, tôi vẫn nhớ hoài tới bây giờ. Lên lớp 10, lần đầu học chung con gái, tôi hơi nhút nhát nên không có biểu hiện gì xuất sắc trong học tập. Thầy Phan Văn Nhiều, dạy toán, nghe đâu đó, biết tôi là em của…anh tôi. Mà anh tôi là học trò cưng của thầy, nên thầy quan tâm tôi hơi nhiều so các bạn khác.
TẢN MẠN SÓC TRĂNG Khi có tuổi người ta hay hoài cổ và thương nhớ một cái gì đó xa vời. Nhịp sống hiện tại, từng ngày, từng ngày chuyển mình như vũ bão, nhưng sao chúng ta muốn giữ mãi một vài điều thuộc về xưa cũ, nó không ảnh hưởng gì, nhưng nhiều khi không còn có ích nữa, một tấm ảnh trắng đen nhạt nhòa, một lá thư, cánh thiệp úa vàng chẳng hạn. Có thể một ngày đẹp trời nào đó mang đến trao lại cho chủ nhân của nó, để đó cũng chẳng sao, có thể một ngày chúng ta nhìn nó sẽ không còn cảm giác nữa.
|