Hoàng Diệu Sóc Trăng - Ban Liên Lạc Cựu Học Sinh
TẢN MẠN SÓC TRĂNG
Đất Sóc Trăng quê mùa nước mặn
Tôi ra Vàm Tấn chở nước về xài
Về nhà sau trước không ai
Hỏi ra em đã theo trai mất rồi
Sóc Trăng vùng đất ngày xưa tuy đồng chua nước mặn, nhưng có những ưu thế trời cho, dân lành lúa tốt, ruộng vườn mênh mông.
NGƯỜI THẦY KHÁC BIỆT Cầm cuốn sách cũ mèm, vàng ố của nhà văn Mai Thảo, tôi lẩm nhẩm đọc cái tựa “Người thầy học cũ”, chữ ký đề tặng uốn éo đúng ba nét dọc nhưng không đề tên người nào, màu mực tuy phai nhưng còn đọc được hàng chữ...tháng 4-1970… Con số đã gợi nhớ cho tôi những năm tháng nào xa lắc….
ĐÍNH CHÍNH Năm ấy, tôi đang học lớp đệ thất và được học với một thầy giáo rất trẻ. Thầy tôi mới vừa tốt nghiệp khoa văn đại học sư phạm Sài Gòn được bổ nhiệm về tỉnh lẻ dạy học. Lớp tôi là lớp đầu tiên thầy “mở hàng” nghề “gõ đầu trẻ” của mình nên sau này thầy cũng yêu đám học trò lớp tôi nhiều hơn những lớp khác.
|
KÝ ỨC KHÔNG PHAI 1 - Ngày con mới vào trường tiểu học, con còn rụt rè bên áo mẹ không chịu vào lớp thầy đã nắm tay con lại, Thầy ôn tồn bảo: "Tuổi này phải đi học. Ở đây có thầy, có bạn bộ con không muốn biết chữ hay sao?”. Nghe thầy nói, cậu bé 6 tuổi không còn e dè lo sợ nữa. Thế là ngôi trường tiểu học nằm ở vùng ngoại ô đã trở nên thân thiết. Ngày tháng êm đềm cũ cứ trôi đi.
HIỆP SĨ MÙ Có lần tôi lang thang trên trang mạng, tình cờ gặp một bài viết ca ngợi ông lão mù 30 năm làm việc thiện. Dĩ nhiên tôi ấn tượng và tò mò đi tìm thêm chi tiết. Bất ngờ, ông lão mù đó tôi quen biết, nhưng rõ ràng sự quen biết này chưa đi vào chiều sâu, bởi qua bài viết nói trên, còn nhiều điều tốt đẹp từ tấm lòng ông lão mù kia tôi chưa từng biết.
|
Các bài viết khác...