Thầy dạy môn Việt văn có lúc mượn học sinh chép lại bài giùm thầy. Bài ở đây là những truyện ngắn do thầy sáng tác, lựa học sinh viết chữ dễ đọc chép lại để thầy gởi đi đăng báo. Có lúc, thầy cũng nhờ tôi chép giùm. Được thầy mượn làm giùm những chuyện như vậy, em nào cũng rất hảnh diện!.
2- Nhìn hình là lại nhớ trường xưa lớp cũ vô cùng. Trường tôi ngày xưa lớn nhất tỉnh. Học sinh thuộc vào dạng khá và nề nếp.Trường công đi học không tốn tiền và quanh năm chẳng có đóng góp tiền bạc gì cả. Nhìn lại ảnh, tôi lại nhớ từng thằng bạn với cá tính đặc biệt của nó. Thằng Hùng “sùi” hay tếu, hằng ngày hay giỡn trong lớp. Thằng Long “hiền hậu” là dân ở nông thôn nên sống đơn giản như một nông dân. Thằng Phi “học giả” thì lọ mọ như một ông già, ít chơi với ai ngoài sách vở. Mấy chục khuôn mặt thu gọn trong tấm ảnh nhỏ xíu, nhìn ảnh là nhớ bạn vô cùng. Cả lớp có gần 50 bạn mà bây giờ xem lại, đa số đi tứ tán cả, người còn ở Sóc Trăng đếm chưa đầy các đầu ngón tay. Có đứa cách xa nửa vòng trái đất đang lập nghiệp ở xứ người. Tôi lại giật mình khi trong đó có không ít người không còn trên cõi đời này nữa. Những giờ phút sống bên nhau chỉ còn trong kỷ niệm. Đời người coi vậy không dài. Chuyện sinh tử đúng là không ai biết trước được!
Ngôi trường là khung cảnh êm ả từng là nơi chốn khó quên trong quãng đời đi học của chúng tôi. Nơi đây không những là nơi ta học chữ nghĩa mà còn học bao điều để làm hành trang sau này bước ra đời. Chúng tôi may mắn được học với những ông thầy tốt có nhiều tâm huyết với học sinh và những ngày sống trong quãng đời học trò luôn là những kỷ niệm đẹp nhất một đời người.
Tuấn Ba
(CHS 66-73)