HOÀNG DIỆU CHIỀU MƯA!
Lý con sáo
Ôi, hôm nay
Tôi mới quay về trường xưa
Trời vừa tuôn mưa
Buồn - nỗi buồn mênh mang
Xôn xao bao kỷ niệm dâng tràn
Tiếng trống trường xưa như rộn ràng
Nhịp liên hồi... trái tim nhói đau
Thầy, bạn đâu... chỉ riêng mình tôi
Sáu mươi rồi - tóc mây trắng bay
Bao nhớ nhung... gió mưa cuồng quay!
VỌNG CỔ
1.
Hoàng Diệu ơi, dẫu mấy cách xa vẫn lưu giữ hoài trong ký ức, áo trắng ngày xưa một thuở sân trường... Áo trắng ngày xưa như bướm lượn quanh vườn... mải học mải chơi đâu biết gì thế sự, đâu hiểu nhiều uẩn khúc nông sâu của bạn của thầy trăm mối riêng tây, chữ hiếu ân đôi lúc thiếu vuông tròn, đâu chỉ có niềm vui cùng bảng đen phấn trắng!
2.
Chỉ biết xuyến xao trước ánh nhìn sâu lắng, tấc dạ bâng khuâng khi nghe tiếng ve sầu... mỗi bận hè sang phượng cháy đỏ trên đầu... Tà áo trắng vẫn tinh khôi màu nắng, trái tim hồng không gợn sóng đau thương, cỏ sân trường luôn êm gót chân son, hàng còng cổ thụ luôn phủ trùm bóng mát. Ơi, thương hoài thời áo trắng tung bay!
Mạnh Lệ Quân
Mưa rơi nặng
Mưa buồn rơi hoài, ôi lạnh...
Thương nhớ bao kỷ niệm
Những ngày êm đềm thơ mộng
Trong khung trời xanh Hoàng Diệu
Ngập tràn lời ca, tiếng cười,
Nào hay đâu có người thâm trầm
Yêu vẫn yêu, nhưng lại âm thầm cô liêu
Ngày tiễn người ra đi
Bỗng dưng nghe sầu biệt ly
Tim hồng phập phồng lo sợ,
Mắt trong sương buồn ướt mi
Nắm tay không đành buông vội
Ngày mai có còn nhớ nhau
Có thương, có đợi, tao ngộ
Ngày mai có còn với nhau...
Lời trong dạ - thôi đành chôn sâu!
VỌNG CỔ
5.
Mưa hỡi mưa ơi, sao mưa sầu mưa tủi, mưa nhớ thương ai mà sùi sụt mãi không ngừng... Hè đó người đi rồi biền biệt muôn trùng... Xóm nhỏ chơ vơ, mẹ già hiu hắt, mái tranh nghèo thêm buồn bã, hoang sơ. Chẳng duyên phận gì sao dám tưởng tơ, sợ lòng mẹ thêm xốn xang, ái ngại. Bạn đồng môn - chưa phải là bạn gái - ôi, biết làm sao cho tròn vẹn chữ ân tình.
6.
(Nói thơ)Bây giờ người vẫn lặng thinh. Nơi xóm nhỏ, mẹ một mình ngóng trông. Ngập ngừng nay bước chân ai, cỏ thôi mềm, cứa, gót hài nhuốm đau...
Phượng vẫn đỏ dẫu tơi bời trong mưa gió. Màu áo xưa không còn trắng tinh khôi. Hạt mưa rớt mặn bờ môi, khóc ai mà lệ mưa rơi không ngừng... Một chút tình khi trở lại trường xưa, xin lưu dấu một quãng đời thơ dại.
Hôm nay người mất nhau rồi
Cho mưa rơi mãi, ai hoài không thôi!
Nguyễn Thị Ngọc Bích
(66-73)