“Về Sóc Trăng nên đầu tóc cũng quăn”
Anh hay giễu bạn bè như thế
Rao tình cảm nhằm chợ chiều đành ế nhệ
Đứng ngậm ngùi ray rức giữa đường quê
Bốn mươi tuổi rồi vẫn cái máu đam mê
Hám trời lạ để rồi ham nhớ vợ
Một sợi dây treo hai đầu cắc cớ
Một nổi niềm quay quắt đến chung thân
“Về Sóc Trăng nên da cũng đen”
Bởi... nắng quá và mèng ơi gió quá
Trong tao tác nghe có điều thật lạ
Như lâu rồi sông nước đã thân quen
Như lâu rồi đâu đó nổi chung riêng
Cháy trong nắng và bùng lên trong gió
Trang ký ức như cá nằm trong rọ
Cứ vọc tay vào là nổi nhớ sẽ râm ran
Về Sóc Trăng hay về lại quê hương
Xa lâu quá nên ta quên mất
Cứ trôi chảy, chảy trôi tất bật
Chẳng còn nhận biết chân quê...
Về Sóc Trăng rồi cũng lại làm thuê
Nhưng thây kệ xuân về đang nắng ấm
Và nguyên đó gió trăng xưa thấm đậm
Một đường mơ. Một lối nhớ. Một ngõ chờ…
HỒNG SƠN ( HD 69-76)