Lời cho nhau nhân họp mặt Vườn Me
Bạn tôi ơi!
Cho dù bạn sống ở đâu, cho dù bạn đang giữ trọng trách gì, bạn đang là người thành đạt hay bạn đang là kẻ trắng tay. Hay cho dù bạn là kẻ đãng trí cách mấy đi nữa thì, tôi vẫn tin rằng, vẫn phải công nhận rằng thì là, hình ảnh đẹp nhất của đời người phải là thời kỳ tập tễnh bước chân lên ngưỡng cửa trung học, phải không?
Mà đúng quá phải không bạn tôi? Thuở còn là cậu bé con quần “xà lỏn” đen áo trắng thì … nhí con quá, mà lúc lên đại học thì … người lớn quá, nên thời kỳ đẹp nhất chắc chắn phải là khoảng giao thời của tiểu học và đại học, cái khoảng thời gian vừa tập tành một chút người lớn, khi chúng ta lần đầu mặc chiếc quần tây kaki xanh và chiếc áo mới toanh được cẩn thận bỏ vào quần và cài chiếc dây nịch cũng vừa mới mua hôm lấy bộ đồng phục, để từ một đứa bé tiểu học trở thành một cậu học trò trung học.
Đâu ai trong chúng ta quên được hình ảnh của ngày tựu trường tháng chín năm ấy bạn nhỉ, năm 1965. Phải, năm 1965, năm mươi năm trước, thời khắc ấy mãi mãi và vĩnh viễn là một dấu ấn in trên tâm tưởng của thế hệ học trò mà bọn mình may mắn có được, sau năm năm làm học trò tiểu học, phải qua một kỳ thi tuyển gay go, được vào học ở trường trung học công lập Hoàng Diệu, niềm hãnh diện chẳng phải riêng chúng ta mà còn là niềm tự hào của cả gia đình (mà hồi ấy chắc mặt đứa nào cũng câng câng vì …được làm học sinh trường Hoàng Diệu thì phải)!
Từ lớp đệ thất P1 của nữ sinh, đệ thất P2, P3 của nam sinh, đệ thất A1 của con gái và thất A2 của phe con trai… năm lớp đệ thất được nối liền nhau nằm trên dãy lớp xa văn phòng nhất, nên chúng ta thoải mái chơi đùa (dù rằng phòng riêng của thầy hiệu trưởng là phòng đầu của dãy lớp). Mà này, nhớ không bạn ta? Trước phòng học của mình là một con đường rộng trải đất đỏ, mà mùa hè đầy những trái còng chín rụng hay mùa mưa xanh rêu trơn trợt cũng chẳng đủ ngăn bước chân chạy nhảy của bọn mình mỗi khi hết giờ học!
Và qua thời gian ba năm của buổi chiều với lớp đệ ngũ, chúng ta được lên học buổi sáng với các đàn anh đệ tam, nhị, nhất … chúng ta lại lớn lên và các trò chơi trẻ con thay đổi dần theo … chiều cao của các cô cậu học trò ngày mới vào trường. Chúng ta bỏ lại một thời kỳ rất đẹp của tuổi học trò trên sân trường ngập mùa nước mùa mưa ấy … cho đến ngày rời trường! Những cánh chim non đã có đủ lông cánh để bay xa, bay cao hay thất cơ lỡ vận, và dù có đạt thành ước vọng hay dở dang giấc mơ, chúng ta chẳng phải đã có nhiều lúc chạnh lòng nhớ lại thời cắp sách đến trường, nhưng làm sao chúng ta còn tìm thấy lại thời khắc thần tiên ấy nữa!
Ấy vậy, mà ngày hôm nay, trong không khí ngày họp mặt kỷ niệm 50 năm vào trường. Chúng ta đã được sống lại thời khắc ấy, khi nhìn quanh ta là bạn bè, là thầy, là cô, là những khuôn mặt thời xa xưa, là mẩu chuyện nhắc nhớ, là tiếc thương kẻ ra đi, là sẻ chia đời lưu lạc.
Hãy vui hưởng hiện tại, bạn nhé. Buổi họp mặt được hình thành tưởng chỉ là điều đơn giản mà hạnh phúc biết bao!
Phan Trường Ân HD65