Get Adobe Flash player
                                             >> Mời quí Cô Thầy và đồng môn Hoàng Diệu góp bài mọi thể loại cho web: hoangdieusoctrang.com. Thơ từ, bài viết gởi Ban biên tập theo địa chỉ hoangminhly201@gmail.com. Xin cám ơn.

VÀI KỶ NIỆM VỀ BẠN 65-72 CỦA TÔI

 

                                                                                                  Nguyễn Thành Khánh 65-73!

 

               Càng có tuổi cộng với hoàn cảnh sống hiện nay tại Sài Gòn rộng lớn, xa hoa, rộn ràng,  nhưng lại đầy bon chen, người không quen thì đông, bạn bè cũ thì đếm trên đầu ngón tay, cho nên thi thoảng gặp nhau là rủ uống cà phê hoặc khá một chút là rủ thêm vài thằng bạn vào quán bia tâm tình nhắc lại chuyện buồn vui ngày còn đi học.

                Sau một ngày vật vã mưu sinh tôi dành hết thời gian còn lại cho tất cả bạn bè của tôi, bạn cũ cũng như bạn mới gặp lại của trường Hoàng Diệu Sóc Trăng, với mong muốn duy nhất cùng sống lại với nhau những giây phút nên thơ, tươi đẹp của ngày còn đi học. Càng ngày tôi  tìm được càng nhiều bạn bè của mình sống khắp nơi, gần thì gặp mặt nhau tâm tình trò chuyện, cà phê bia rượu, xa thì điện thoại hoặc email  thăm hỏi. Mỗi lần biết tin thêm một người bạn của mình đang sống ở một nơi nào đó, thì mình cảm thấy thật vui, hình ảnh người bạn xưa lại hiện về! Kỷ niệm về nhau lại hiện rõ dần trong tâm trí tôi, rồi tôi cố hình dung bạn mình bây giờ ra sao,gia đình như thế nào, thành đạt an nhàn hưởng thụ,  hay lại cùng chung số phận vất vã mưu sinh như mình! 

                Qua nhiều lần họp bạn, qua hỏi thăm tin tức qua lại của những người bạn cùng thời…,có một lần qua email, Phan Trường Ân nhận ra tôi và gọi tôi là Tây Môn Khánh  và nhắc với tôi tụi mình đã có một thời cùng nhau đá banh bàn, chỗ bàn bi da chị Tám ngang trường Hoàng Diệu.....Nhiều kỷ niệm xưa lần lượt hiện về trong tâm trí của tôi. Vậy là tôi  bắt đầu học lớp đệ thất trường Hoàng Diệu năm 1965 sao? Nhưng sao phần đông bạn bè của tôi lại học đệ thất năm 1966, mà thật sự tôi nghĩ mình là niên khoá 66-73! Thế rồi năm 2012 trong một buổi tiệc có nhiều thầy và bạn của nhiều niên khoá, chúng tôi lần lượt kể cho nhau nhiều mẫu chuyện vui buồn về thời còn đi học. Các thầy thì cùng nhau kể chuyện vui...lại còn thi nhau nói lái nữa chứ! Thầy trò vui lắm, bất chợt Nguyễn Thanh Đoàn (65-72)  hỏi tôi biết mình học niên khoá mấy không? Tôi nói mình là niên khóa 66-73, Đoàn mới kể chuyện học chung với tôi từ đệ thất đến đệ ngũ và lý do vì sao tôi lại ở lại lớp đệ ngũ và ra trường năm 1973! Năm đệ ngũ, dạy Việt văn là thầy Thích Chân Ngữ (thường chạy xe Gobel). Trong giờ trả bài, tôi không thuộc một bài thơ. Thầy bướcxuống định  cú đầutôi một cái, không may thầy vướng chân vào áo cà sa và té từ trên bục xuống!  Sau đó tôi bị nhà trường đuổi học 30 ngày, lại nhằm vào lúc thi đệ nhị lục cá nguyệt và tôi phải ở lại lớp đệ ngũ. Thế là từ đó tôi học cùng niên khoá 66-73. Thật tình mà nói trong ký ức của tôi chẳng có một chút ấn tượng gì về chuyện đó! Tất nhiên là tôi chẳng buồn chẳng giận thầy Ngữ chút nào cả. Nghĩ lại cũng vui vui,  bây giờ mình có bạn của cả hai niên khoá! Như vậy sau nầy khoá 65-72 có họp mặt là tôi mạnh dạn tham gia, mà khoá 66-73 có tổ chức thì tôi cũng nhảy vô luôn (mình ăn ở như vậy mới có hậu hé các bạn!).

              Để mừng ngày mình được trở về với niên khoá 65-72 và cũng chứng minh là mình có học niên khoá nầy,  tôi xin kể vài mẫu chuyện về những thằng bạn khoá 65-72, cho các bạn nghe với mục đích duy nhất là gợi nhớ lại những kỷ niệm ngày xa xưa ấy, và nếu có thiếu sót haynhớlầm thì mong các bạn nghĩ tình mà đóng góp, sửa chữa lại giùm cho tôi. Bây giờ tôi kể chuyện của bathằng bạn cùng học niên khoá 65-72 chơi thân với nhau, ba thằng tụi tui là Khánh, Nhân, Liêm.

            Tụi tôi gọi Liêm là Liêm cao bồi vì thằng nầy thích mặc quần jean. Quần kaki xanh mặc đi học nó cũng may theo kiểu quần jean luôn, dây nịt thì nó bấm lổ, bấm đinh tùm lum. Ba đứa chúng tôi học chung từ đệ thất tới đệ ngũ, và chơi thân với nhau lắm. Đến năm đệ ngũ thì bắt đầu khác niên khoá! Tới lớp 11 thì chúng tôi lại học chung lớp và cùng học luyện thi tại trường Đồng Tiến. Cứ mổibuổi chiều, Nhân từ nhà nó bên đường trường nam ghé nhà tôi ngoài đường giữa rồi hai thằng cùng đến nhà Liêm (cầu giải phóngcũ) rủ thằng nầy đi học luyện thi.  Tụi tôi chờ Liêm sửa soạn gần 15 phút mới xong. Liêm sửa soạn trau chuốt như con gái, thay đồ cũng lâu, chải tóc cũng lâu. Chờ nó chải tóc thấy là muốn đạp cho nó một cái nhủi đầu vô tủ kiếng cho rồi!  Thấy điệu bộ nó sửa cái ổ gà trên đầu tóc là mình tức cành hông luôn, ruồi mà đậu vô cái ổ gà nầy thì toi mạng! Tôi còn phát hiện ra một chuyện rất tếu lâm và bí mật của Liêm. Nó có một sợi dây thun luồn quần, không phải dùng luồn quần mà nó dùng sợi dây thun nầy để siết chặt phía ngoài cái quần lót, sau đó nó nhét áo sơ mi vào sợi dây thun rồi mới chịu mặc quần dài vô. Tôi thấy lạ nên hỏi, Liêm nói làm như vậy khi bỏ áo vô quần, áo của nó lúc nào cũng thẳng băng! Tổng động viên thằngLiêmđi SQTĐ, ra trường về TĐ 483 đóng đồn ở Hoà Tú (Cổ Cò). Tội nghiệp lắm, nó chết trận năm 1973,  tới bangày sau mới lấy được xác. Chính tôi và Nhân đến Quân y viện TBH nhận xác thằng Liêm mang về. Thằng bạn điệu như con gái, si tình thì hết mức; bây giờ nằm yên trong một túi nylon , thân thể trương sình....Liêm ra đi bỏ lại cây đàn, hủ brilantine, sợi dây thun...và một mối tình!

             Nhân thì lo chăm sóc cái mặt đầy mụn của nó, con trai gì mà lại xài kem Thorakao.  Nó càng xài kem thì mụn càng ngày càng nhiều; và nếu qua nhà  Nhân mà thấy nó cầm cây đàn và ca cái câu nếu...nếu một ngày không có anh thì người yêu ơi đừng quên tôi nhé... thì cầm chắc trong tay là tên nầy bị HT, bạn gái nó, giận rồi! Nhân hát không hay lắm , nhưng khi bị bồ giận thì nó ca nhạc sến ngọt vô cùng (kiến ở dưới hang phải bò lên chứ chẳng chơi!). Khi nó và HT đang cơm lành canh ngọt thì mình ganh tị chết luôn! Buổi trưa  HT hay qua nhà Nhân luộc hột gà lăn mặt, nặn mụn cho Nhân....Có một lần tôi tình cờ qua nhà Nhân, thấy cảnh nầy, chợt lại nhớ lại cái bản mặt bị bồ đá của nó tôi tức cười muốn chết! Cặp nầy  giận nhau một tháng hết 20 ngày. Có thể nhờ vậy mà  Nhân ca nhạc sến ngày càng hay!

              Sở dĩ ba thằng chúng tôi chơi thân với nhau là vì ....chúng tôi có một nhóm gồm nămcặp đôi đang hò hẹn yêu đương đó mà! Nói cho gọn là tụi tui đang cặp bồ với con gái. Liêm và Nhân cặp bồ với  hai chị em ruột, người chị tên Đ học La San, em tên HT học Hoàng Diệu. Long và Dung đều học Hoàng Diệu nhà ở Vũng Thơm. Anh Đức học Hoàng Diệu(65-72)và chị Wany học Bồ Đề nhà gần sân vận động. Và tôi với Vânhọc Lam Sơn(chỉ huy trưởng của tui hiện nay). Thường thì chúng tôi hay hẹn nhau tại chùa Tịnh Độ xéo cổng trường Hoàng Diệu, chờ đủ bốncặp rồi mới kéo đến nhà chị Wany nấu nướng ăn uống, hoặc đi xem phim, đi chơi vườn táo...Nhắc đến đây lại nhớ Cẩm Nhung 68-75 ở Mỹ Xuyên, không bồ bịch với ai hết, nhưng cũng hay đi theo vì ham vui.

              Sau năm 1975 những người bạn chúng tôi tan tác khắp nơi không còn tin tức về nhau nhiều nữa ! Nhiều lý do lắm! Có lẽ mỗi người có một hoàn cảnh riêng, một lý do và đã không tìm đến nhau được. Khoảng năm 1980 tôi có gặp Nhân một lần, nó cho biết là đang sống tại Rạch Giá. Hai thằng nhậu quán Năm Đô gần cầu Trà Men tâm tình nhiều lắm và sau đó bặt tăm luôn. Năm 2011 tôi biết tin chị Wany và Cẩm Nhung đang ở Mỹ. Qua Cẩm Nhung tôi biết HT cũng sống ở Mỹ. Anh Đức đang ở Sài Gòn và anh Đức đã tìm đến thăm vợ chồng tôi. Dòng đời cứ trôi.... và cho tới khi LiêmNewton(65-72)gặp tôi mời dự tiệc cưới của con nóvào giữa năm 2014. Nhân đóhai thằng uống cà phê tán gẫu, hỏi thăm bạn bè thì Liêm cho biết có mời Nhân nữa.Tôi thật sự bất ngờ khi biết tin nầy, vì lúc trước có tin Nhân đã chết trong cơn bão ở Rạch Giá! Tôi hỏi thêm về cuộc sống của Nhân,  thì Liêm cũng không rõ lắm vì mới biết tin Nhân...và chưa gặp Nhân lần nào cả! Tôi vui lắm, buổi trưa về nhà tôi báo tin mừng nầy cho bà xã tôi. Bà xã tôi vừa rưng rưng nước mắt vừa kể chuyện ngày xưa của Nhân và HT làm tôi cũng chịu không nỗi mà rưng rưng nước mắt theo! Tôi nghĩ thầm lần nầy mình sẽ cố gắng thu xếp về dự tiệc cưới con của Liêm gặp lại Nhân và nhiều bạn khác của niên khoá 65-72, và tôi đã phác họamột chương trình họp mặt để mừng ngày chính thức được tái nhập vào niên khoá nầy, tôi sẽ kêu Nhân đệm đàn cho tôi hát những bài hát mà hai thằng tôi thường nghêu ngao hát ngày xưa, khi bị bồ đá! 

               Đôi khi mình muốn vậy, nhưng chưa chắc được vậy. Giờ chót, tôi không về Sóc Trăngdựđám cưới được. Tôi tiếc và ái ngại lắm chớ, nhưng do hoàn cảnh khách quan. Nhưng thời gian còn dài, chắc chắn dịp đó sẽ tới. Rồi điều chờ đợi đã xuất hiện, các bạn 65-72 đã có lịch trình về thăm nhau năm 2015. Sẽ có dịp cho tôi gặp bạn cũ, sẽ có dịp tâm tình, sẽ có những chuyện cũ lu mờ trong ký ức hiện về, sẽ có thêm nhiều bạn cũ được nhắc nhớ tới… Hôm đó chắc vui lắm… và tôi với Nhân sẽ sống lại thời áo trắng qua những bài hát thất tình thật hay!

 

 

 

 

Liên kết web

Đăng nhập



Đang online
Hiện có 63 khách Trực tuyến
Trang liên kết
Tư liệu lịch sử

Đang cập nhật