CẢM XÚC 50 NĂM
Hồ Quang Cua (65-72)
Tôi vào trường Hoàng Diệu thân yêu cách đây tròn 50 năm, đã mấy chục năm lăn lộn với đời và bao lần va chạm trong cuộc sống tạo nên những dấu ấn khó phai. Tuy nhiên, tôi thấy quảng thời gian mình là học sinh trung học là một trong những quảng thời gian có nhiều dấu ấn, kỷ niệm đáng nhớ nhất của cuộc đời.
Đó là quảng thời gian gắn liền với trường xưa, thầy cũ, bạn bè thân thương; gắn liền với tình thầy nghĩa bạn và bao ước mơ tươi đẹp thầm kín của tuổi đầu đời; đó là quảng thời gian gắn liền những buổi lên lớp ồn ào, những chuyến rong chơi bạn bè vui vẻ; gắn liền với những giờ học không phai như giờ toán, ngoại ngữ sôi động, giờ công dân đầy kiến thức thiết thực, giờ vạn vật, địa lý với bao điều mới mẻ, giờ sử ký, cổ văn sôi nổi hùng hồn…. Đó cũng là quảng thời gian gắn liền niềm đam mê nghề nghiệp, sự theo đuổi thiên chức đầy tâm huyết; gắn liền sự cởi mở, bao dung và kỳ vọng của bao lớp cô thầy tới bao thế hệ học trò.
Còn bao thế hệ học trò đều biết nghề giáo là nghề cao quý, được cả xã hội coi trọng. Học trò kính cô thầy như mẹ cha; coi nhân cách thầy cô là mẫu mực để noi theo. Học trò hồi đó không phân biệt thành phần, giàu nghèo, giỏi dở…đều quây quần bên nhau như trong gia đình, biết thương mến và giúp đỡ nhau và ai cũng biết phận sự mình là phải luôn cố gắng học tập; coi đó là sự tất yếu, duy nhất để vui lòng cô thầy, cha mẹ, người thân và bản thân được bạn bè quí mến. Bởi vậy có trò nào lở làm sai, bị xử phạt, dù có nghiêm khắc, học trò không bao giờ oán trách cô thầy; bởi biết hình phạt là để trò biết hướng tốt mà đi, mà làm. Thời đó học trò không biết rượu bia, thuốc lá; không biết nói tục, không côn đồ…Nếu có chỉ là thiểu số không đáng kể. Học trò thời đó được sống trong môi trường lành mạnh ngoài sự dạy dỗ của cha mẹ, không thể không kể tới công lao giáo huấn của bao bậc cô thầy.
Sau bao năm nhận được sự giáo dục của cô thầy, bao tâm huyết của cô thầy đã chảy trong tâm trí học trò, đã hoà quyện kết tinh thành thói quen, bản tính, suy nghĩ và hành động; thành bản lĩnh, nhân cách các thế hệ học trò. Kiến thức cô thầy truyền đạt đã trở thành những viên đá tảng để học trò vững bước trên đường tương lai của mình. Tuy trò xưa có đứa danh thành, cũng có đứa lở vận; có người khấm khá nhưng cũng có bạn khó khăn. Làm sao biết được dòng đời muôn ngã với bao phong ba, bất trắc chực chờ áp đặt lên thân phận mỗi con người. Nhưng học trò xưa dù hiện nay cao hay thấp, sang hay khó vẫn không phân biệt, vẫn đối xử nhau như bạn cũ thuở nào, thậm chí còn tương trợ nhau theo khả năng mỗi người. Học trò xưa đối xử nhau đầy tình thân ái, tình người không quản ngại thời gian chắc sẽ là một cử chỉ thêm vui lòng cô thầy vì đã không phụ lòng kỳ vọng, mong đợi, dạy dỗ của cô thầy.
Nhìn lại quảng đường dài đã đi qua càng thấm thía với câu ca dao:
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Tình Thầy biển rộng bao la
Ơn Thầy sánh tựa mẹ cha đâu sờn.
Thiết nghĩ, cảm nhận của tôi và các đồng môn cùng thời về quãng đời cắp sách chắc không thể khác biệt. Tình thầy nghĩa bạn luôn chảy trong tâm tưởng mỗi học sinh chúng ta.