Mấy hôm trước tôi và Ân bàn bạc sẽ nhờ đồng môn Hoàng Diệu giúp đỡ cho Nhân, một CHS HD NK 65-72 đang gặp khó khăn trong cuộc sống, hai thằng tôi suy nghĩ rất nhiều! Phải tìm cách giúp bạn được một số tiền nho nhỏ, cho bạn mình bớt đi phần nào khốn khó, mà quan trọng là không chạm đến nỗi đau, lòng tự trọng của bạn mình. Hai đứa tôi sẽ vận dụng các mối giao tình của mình mà tìm nguồn tài chính giúp cho Nhân.
Ân thì dù sao cũng vừa ở nước ngoài về, lại từng là Hội trưởng CHS bên Nam Cali nên cũng có ít nhiều uy tín và kinh nghiệm để làm chuyện nầy. Tôi thì chẳng hơn gì Nhân, khó khăn cứ đeo bám mãi với mình suốt bao năm nay, và với điều kiện, hoàn cảnh hiện tại thì tiếng nói của mình có đủ uy tín để đồng môn, thân hữu tin hay không?
Vận động rộng rãi thì không được vì rất ít người biết Nhân, lại nữa làm như thế lỡ không có kết quả lại chạm nỗi đau của bạn mình, thì đau lại càng thêm đau. Tôi và Ân bàn với nhau chỉ vận động một số ít đồng môn, thân hữu có giao tình với hai chúng tôi mà thôi! Ân thì sẽ trở về Mỹ liên lạc với anh em đồng ngũ với ba của Nhân giúp thêm, và chúng tôi giấu kín không cho Nhân biết chuyện nầy.
Để mọi việc được suôn sẻ, tôi quyết định chọn và gọi điện thoại cho một đàn anh Hoàng Diệu : đó là anh Hợp ( NK 57-64). Tôi biết anh Hợp đã từng giúp đỡ rất nhiều trường hợp như thế. Tôi trình bày hoàn cảnh của Nhân. Anh Hợp quyết định rất mau lẹ "Anh cho nó 500 ngàn Khánh không cần xuống ST làm chi,cho anh số điện thoại của nó, anh đi tìm, gặp nó thì anh gọi điện thoại cho hai đứa nói chuyện với nhau, xong rồi anh đưa tiền cho Nhân là xong!". Như chúng ta đã biết anh Hợp bị hư đôi mắt, lo cho mình đã khó, nhưng với tấm lòng vị tha, yêu thương đồng môn, anh sẵn sàng tìm đến và trao tiền giúp cho Nhân.
Tôi liền nói :"Anh giữ đó đi! Em và Ân liên lạc thêm một số bạn bè khác được thêm chút ít nữa, rồi về Sóc Trăng giao cho Nhân". Tôi rất vui mừng và thông tin cho Ân trên FB, vừa nhanh, vừa gián tiếp thông tin cho đồng môn Hoàng Diệu Sóc Trăng biết! Tôi lại gọi điện thoại cho em Ngô Văn Minh (trại cưa Minh Thành Sóc Trăng) và nhận được 500 ngàn nữa. Tôi dặn Minh cứ mang tiền gởi cho anh Hợp tại Sóc Trăng cho thuận tiện! Và tôi lại post tin vui nầy chia sẽ cho đồng môn Hoàng Diệu…rồi điện thoại nhờ anh Hợp nhận giùm tiền của Minh, anh Hợp rất vui và nói thêm anh sẽ nhờ Phong (HD 67-74) ghi lại danh sách giùm cho anh.
Lúc nầy trên FB có tin của Ân báo là anh Lê Xừng cựu học sinh Hoàng Diệu và cũng là thuộc cấp của ba Nhân ngày xưa, anh Xừng nhờ Ân chuyển cho Nhân 50 đô Mỹ. Đến lúc nầy tôi và Ân cùng gởi tin cho Cẩm Nhung, chị Wany bên Mỹ hay tin đã tìm gặp Nhân còn sống tại Sóc Trăng, vì ngày xưa tôi và Nhân cùng chơi thân với Cẩm Nhung, chị Wany lắm!
Một mở đầu suôn sẽ, cộng thêm sự giúp đỡ thật nhiệt tình từ nhiều đồng môn khác làm cho mình cảm thấy rất phấn khích, tôi như được tiếp thêm sức mạnh, ngay sáng sớm hôm sau tôi gọi cho Lâm Văn Khoa HD 71-78 (Úc Châu), và tôi lại nhận được 500 ngàn nữa của Khoa. Tôi biết hiện nay Khoa không có việc làm.... nhiều như lúc trước, nhưng với tấm lòng, Khoa đã nhiệt tình giúp đồng môn của mình, tôi cho Khoa biết số phone của anh Hợp để Khoa chuyển tiền. Ít phút sau Khoa lại nhắn tin cho tôi hay đã gặp Phạm Thị Hà HD 67-74 (Úc Châu) và có tin vui Hà sẽ giúp thêm 600 ngàn nữa.
Tôi liền post tin nầy lên FB...Đang post thì nhận tin nhắn của Giang Liên HD 71-78 (Úc Châu) ngõ ý muốn chung sức với chúng tôi. Thế là có thêm một tấm lòng của đồng môn nữa đến với Nhân, tôi liền cho Giang Liên số phone của Khoa để liên lạc chuyển tiền một lúc cho tiện.
Khi đã thật sự muốn giúp nhau trong khốn khó, thì rất nhanh và dễ dàng lắm ! Một lát sau Khoa nhắn cho hay ngày mai sẽ nhờ anh Lâm Thiện Hoa HD 59-66 (đang ở Sóc Trăng) đến gởi những phần quà của Khoa, Hà, Liên cho anh Hợp.
Đúng là một ngày rất vui! Ngày hôm đó tôi nhận thêm tin Sơn Thị Liên HD 65-72 sẽ giúp 1 triệu, Liên nhắn cho tôi, xin số tài khoản ngân hàng của tôi để chuyển tiền, tôi liền điện thoại báo cho anh Hợp nhận giùm tiền của Khoa, Hà, Giang Liên....đồng thời báo tin Liên sẽ giúp thêm cho Nhân. Anh Hợp có ý kiến là Liên nên nhờ cô em gái đang sống tại Sóc Trăng tạm ứng luôn, và sáng hôm sau anh Hợp đã nhận được tiền của Liên, tại nhà cô em nầy ở Sóc Trăng!
Buổi trưa tôi điện thoại cho Hồ Quốc Lực (HD 68-75) ngõ ý nhờ giúp cho Nhân....và Lực đã giúp 1 triệu. Thật không ngờ ít phút sau Lực cho hay một tin vui là Hồ Quang Cua (HD 65-72) giúp thêm 1 triệu. Đẹp biết bao tình đồng môn trường Hoàng Diệu, đúng là trường Hoàng Diệu của chúng ta đã có một truyền thống thật tốt đẹp, ý nghĩa của 4 chữ "Ơn thầy tình bạn " được thể hiện thật rõ nét.
Lúc nầy trên trang Facebook của Sơn Thu Lang (HD 70-77) lại có một tấm hình của chị Sơn Wany (sống tại Mỹ) đang ngồi trò chuyện cùng Nhân tại nhà Thu Lang, một sự trùng hợp tuyệt vời, chị Wany đã về Việt Nam! Cẩm Nhung (HD 68-75) sẽ biết tin Nhân còn sống! Chắc chắn Cẩm Nhung sẽ nhanh chóng liên lạc để giúp Nhân, ngày xưa chúng tôi chơi với nhau thân tình lắm!
Sở dĩ tôi thấy an tâm vì mấy năm trước khi biết tôi còn ở lại Việt Nam, chị Wany và Cẩm Nhung rất vui mừng điện thoại thăm hỏi và giúp cho vợ chồng tôi rất nhiều !
Trùng hợp lần nầy chị Wany về Việt Nam thì hay tin Nhân còn sống....Hai chị em gần 40 năm bặt tin, bây giờ gặp lại mừng không thể tả, chị giúp Nhân 150 đô Mỹ lại còn chăm lo nhiều chuyện không tên khác như là một người chị lo cho em của mình! Cẩm Nhung hay tin cũng nhanh chóng gởi về cho Nhân 100 đô Mỹ, nhóm bạn chúng tôi chơi thân và thương nhau lắm!
Buổi tối ở nhà tôi lại nhận điện thoại của Võ Thị Như (HD 66-73), Như tỏ ý muốn góp sức cùng bạn bè giúp bạn Nhân mặc dù không biết Nhân là ai, với điều kiện là giấu tên. Tôi thuyết phục Như rất nhiều, đồng thời nói cho Như biết tất cả anh chị em đồng môn khác, khi giúp cho anh Nhân đều có yêu cầu và suy nghĩ như Như! Vì vậy mỗi khi post tin trên trang FB tôi đều có xin phép anh chị em nầy, chuyện hôm nay chỉ là chuyện nhỏ, chuyện của những người bạn cùng giúp nhau trong lúc khó khăn " lá lành đùm lá rách, và lá rách ít đùm lá rách nhiều " mình cho ít hay nhiều đều được đón nhận vì đó là tấm lòng. Cái quý nhất là tấm lòng, là ở cách cho mà thôi! Như đã trích 3 ngày lương hưu nhỏ nhoi của mình để giúp đồng môn. Số tiền tuy nhỏ nhưng thể hiện rõ tính nhân văn trong câu nói "nhường cơm sẻ áo", tôi biết khi quyết định trích lương giúp bạn, Như sẽ phải chi tiêu dè sẻn lại một chút, chịu khó khăn thêm một chút, nhưng bù lại Như sẽ thấy lòng mình thanh thản, vì đã làm được một chuyện đáng làm cho một đồng môn kém may mắn trong cuộc sống!
Sáng hôm sau tôi lại nhận được tin nhắn của chị Trịnh Thị Minh Dung (HD 64-71) ngỏ ý giúp Nhân 100 đô Mỹ, chị Dung sẽ nhờ Ngọc Ánh (HD 68-75) chuyển cho tôi qua dịch vụ. Được biết chị Dung học trường Hoàng Diệu duy nhất một năm cuối mà thôi, nhưng với tấm lòng nhân ái của mình chị Dung đã nhiệt tình giúp đỡ cho Nhân, dù chị chưa hề biết Nhân là ai? hôm nay tôi cũng xin thay lời của Nhân mà cám ơn chị Minh Dung thêm một lần nữa !
Danh sách những người bạn tương trợ cho một người bạn, mỗi ngày mỗi dài thêm. Tôi thầm nghĩ số tiền nầy đối với người giàu có thì chẳng đáng là bao nhiêu nhưng đối với bạn tôi lúc nầy là cả một gia tài ! Nhưng quan trọng nhất là bạn mình sẽ có lại niềm tin với cuộc sống, bạn mình sẽ lạc quan hơn, nhất là bạn mình sẽ không còn rụt rè, xa cách khi gặp lại những người bạn học ngày xưa nữa....Tôi thường nhắc với Ân là " Nghe Nhân gọi tao là anh Khánh tao đau xé lòng Ân ơi ! Bạn mình bây giờ sao khổ đến như thế!". Có phải những tháng ngày lê la trên hè phố nắng đến cháy da bán từng tờ vé số kiếm sống, làm cho bạn mình mất niềm tin, dần dần rồi nó quên mất đi nó là bạn của tụi mình?
Trưa ngày 15/7 tôi điện thoại hỏi thăm anh Hợp xem anh đã nhận được bao nhiêu tiền, anh Hợp vừa cười vui vừa báo thêm tin mừng. Anh Lâm Thiện Hoa (HD 59-66) (anh của Khoa 71-78), đã ủng hộ thêm 1 triệu đồng cùng chung sức nâng cho Nhân vượt lên khốn khó ! Anh Hợp kêu tôi sắp xếp về Sóc Trăng đi, anh cho uống lade đã luôn. Tôi nhẩm tính thì chúng tôi đã có 7.000.000$ và 100 đô rồi, tôi gọi cho Ân và bàn tính ngày về Sóc Trăng !
Sáng ngày 16/7 Ân cho hay hai thằng mình trưa nay về Sóc Trăng. Lúc nầy tôi đang ở chỗ làm. Thế là dọn dẹp về nhà xin “sự vụ lệnh” của người đẹp để về Sóc Trăng gặp Nhân, tôi vội điện thoại cho anh Hợp và Lực biết chiều nay tôi và Ân sẽ về tới Sóc Trăng.
Tới Cần Thơ khoảng 16 giờ, chợt Ân nhắc tôi nhắn tin, cho Ngọc Dung (HD 65-72) đang ở Cần Thơ ra bến xe gặp nhau uống cà phê một chút, ngồi chờ xe về Sóc Trăng luôn! Vậy là tôi nhắn tin cho Ngọc Dung và Sơn Thị Liên hẹn gặp nhau tại bến xe luôn! Liên thì gọi điện thoại hẹn sẽ mang nón bảo hiểm theo để chở tôi đi uống cà phê. Ngọc Dung thì điện thoại hỏi thăm xe chạy tới đâu rồi…tình đồng môn của chúng tôi sao mà thắm thiết thế! Chợt nghĩ phải chi ngày xưa ...
Tới bến xe 91B tôi thấy Ngọc Dung đang ngồi chờ bên chiếc xe gắn máy mà trời thì nắng gắt. Không kềm nổi xúc động tôi chạy tới định ôm chầm lấy Dung.....ai ngờ sau lưng tôi Ân lẹ làng níu áo kéo tôi lại làm tôi quê quá trời! Lỡ bộ tôi vội vàng tỏ vẻ ga lăng dắt xe giùm cho Dung, lúc nầy Ân lẹ làng bỏ luôn ba lô, giỏ xách nặng gần 10 kg lên xe cho tui dẫn đi lủi thủi phía sau và nhìn hai người bạn của mình tung tăng cười nói đi phía trước. Chúng tôi rủ nhau vào một quán bên lề đường uống cà phê, chờ một lát thì Liên đến. Vừa đến nơi Liên và Ân ôm chầm lấy nhau mừng rở ríu rít như chim, thế là chúng tôi vừa cà phê, vừa thi nhau nhắc lại đủ thứ chuyện ngày xưa còn đi học!
Chúng tôi rủ hai bạn Liên, Dung cùng về Sóc Trăng cho vui nhưng cả hai đều bận, lại rủ chúng tôi ở lại Cần Thơ, sáng mai sẽ về. Chúng tôi hẹn dịp khác, vì phải về Sóc Trăng cho sớm, anh Hợp và Lực điện thoại hỏi thăm nhiều lần lắm rồi! Trước khi chia tay Ngọc Dung có nhờ tôi chuyển cho Nhân 500.000$, vậy là thêm một chút tình đồng môn sẽ đến với bạn mình.
Xe gần đến Sóc Trăng tôi hẹn Nhân ra đón tại cây xăng gần nhà Nhân, rồi cả ba chúng tôi đến nhà anh Hợp luôn cho gọn. Từ xa Nhân đã nhận ra chúng tôi, chạy đến bên nhau chúng tôi ôm siết lấy nhau...rồi thì đủ chuyện vui buồn tuôn ra không dứt, sợ không còn nhiều thời gian nói cho nhau nghe nữa.
Đến nhà anh Hợp, sau khi trao món quà tràn đầy tình nghĩa của đồng môn Hoàng Diệu lại cho Nhân, thì Lực đến và mời chúng tôi đến nhà Lực ăn cơm, chúng tôi tạm chia tay với Nhân hẹn sáng ngày mai sẽ gặp nhau cùng thăm chị Wany luôn!
Tại nhà Lực có anh Hợp, Hoàng Minh, Ân, tôi. Cách tiếp đón thật chân tình, ân cần, hiếu khách nên không khí trong phòng thật ấm cúng và tràn đầy tình nghĩa đồng môn, chúng tôi thấy gần với nhau hơn. Chúng tôi tự nhiên vui vẻ như đang ở nhà mình vậy. Tiếng cười vui lấp kín cả phòng ăn nhà Lực, chúng tôi ăn uống rất thật tình nhưng cũng không cách nào giải quyết hết nồi cháo và thức ăn trên bàn. Nhìn Lực chăm chút từng món ăn cho anh Hợp tôi thật lòng cảm phục, một đàn em chăm sóc cho một đàn anh. Với giao tình như thế mà trong một bài viết Lực gọi vui anh Hợp là hiệp sĩ mù mà chẳng bao giờ anh Hợp giận nó cả!
Lực vừa bấm số vừa nói: "Tôi không biết chắc chắn mấy anh xuống tới Sóc Trăng lúc mấy giờ nên không mời anh Hoa trước". Lúc nầy anh Hoa đang ở gần nên sẽ nhờ một người em đưa tới luôn, Lực không cần đi đón!
Thật bất ngờ khi ra đón anh Lâm Thiện Hoa ngoài cửa, tôi mới gặp lần đầu nhưng anh Hoa đã gọi tên tôi, vừa cười vừa nói anh biết Khánh mà! Lực lại có dịp giới thiệu cái món cháo toàn là đặc sản của mình với anh Hoa. Vài ly bia dẫn chuyện, Ân và anh Hoa nói chuyện rất nhiều về đồng môn Hoàng Diệu đang sống ở nước ngoài. Hoàng Minh, Lực thì cũng không kém khi nói về đồng môn trong và ngoài nước, nhân đó cũng đem quyển kỷ yếu Thầy Cô trường Hoàng Diệu ra giới thiệu. Quyển kỷ yếu nầy chứa đựng rất nhiều tâm huyết của BLL Sóc Trăng, mà nếu không ghi nhận công khó của Hoàng Minh thì thật là một thiếu sót rất lớn!
Và cái chuyện nhỏ mà Lực không bao giờ quên, có thể nói là không thể thiếu của Lực là....chụp hình kỷ niệm, chụp chung, chụp riêng đủ kiểu cho anh em! Nó luôn miệng chê tui xấu....không cười cũng xấu mà cười thì càng xấu hơn, cả nhóm lại có dịp cười thỏa thích, nó lại còn đem chuyện tôi viết văn dở, trật chính tả tùm lum mà bày đặt đòi tiền nhuận bút rồi cả nhóm cười khoái chí. Tui quê độ quá bèn lãng sang chuyện khác và rủ Hoàng Minh “dô” 100% luôn!
Vui đến đâu đi nữa thì cũng phải chia tay thôi, mỗi người đều có một số chuyện riêng cần phải làm, anh Hợp muốn về nhà nghỉ, anh Hoa còn phải đi thăm bạn khác...Lực gợi ý đi uống cà phê tán dóc tiếp, có lẽ Lực để ý lúc ngồi ăn tôi thường nhận điện thoại của bạn gọi lại chăng? Vào quán thì Lực nói luôn anh Khánh gọi cho mấy người bạn của anh đến uống cà phê luôn cho vui! Xong phần cà phê chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi, Lực ân cần hỏi chúng tôi ngày mai thích ăn sáng món gì, tôi gợi ý hẹn nhau 7 giờ đi ăn ca-ri ở đường thương phế binh cũ.
Về tới khách sạn, lên phòng hai đứa chúng tôi vẫn chưa ngủ được, mỗi thằng tìm một chuyện để làm...thỉnh thoảng nhớ một kỷ niệm...hay một thằng bạn nào đó, chúng tôi lại say sưa nói chuyện ....và Ân ngủ lúc nào tôi chẳng hay. Nhẹ mở cửa ra khỏi phòng và đứng ở ban công hút thuốc một mình, nhìn con đường vắng trước khách sạn...chợt nhớ lại nơi nầy ngày xưa là một chung cư, cái cầu thang phía trước bây giờ không còn một chút dấu tích nào cả!
Nguyễn Thành Khánh.