TẾT SỚM
Họp mặt Hoàng Diệu tại Sài Gòn năm nay tổ chức vào ngày 5/1, như thường lệ cũng tổ chức mời thầy cô, đồng môn hiện ở Sài Gòn và Sóc Trăng.
Năm nay tôi được làm anh phó nhòm cho chị Vân, chị Thúy (64-71) và Sơn Liêng, Ngọc Dung, Việt Hoa (65-72) chúng tôi chụp rất nhiều ảnh kỷ niệm, từ ngoài quán cà phê tới khi vào trong sảnh tiệc của nhà hàng Rose, thật tình mà nói mấy chị nầy đã làm cho không khí ngày họp mặt Hoàng Diệu Sài Gòn năm nay thêm phần sinh động hơn. Có lẽ nhờ tiếng cười xen lẫn vài câu bông đùa vu vơ của ai đó khi nhìn mấy chị nầy vừa cười duyên làm dáng lúc chụp hình… Thôi thì đủ kiểu, lúc thì ngã người vào nhau, khi thì choàng vai nhau âu yếm, thật vô tư trong sáng, thể hiện thật rõ nét cái chất học trò ngày xưa của mấy chị. Có thể nhờ vậy mà cho đến bây giờ mấy chị mình vẫn còn xinh xắn như ngày xưa Hoàng thị; chã trách cho anh Quận (64-71) đã thường gọi mấy chị nầy là “tứ đại mỹ nhăn”, làm mấy chị mình bối rối e thẹn, chối lia chối lịa (nhưng lại thầm khen anh Quận mình là có cặp mắt thẩm mỹ!). Rất tiếc anh Quận đã mất trước ngày họp mặt Sài Gòn một tuần, anh không còn kịp dự ngày họp Sài Gòn theo thông lệ… lúc anh Quận mê man được đưa từ Sóc Trăng vào bệnh viện Chợ Rẫy tại Sài Gòn, tôi và Huỳnh Phương Nam, có vào thăm và tôi là người đẩy xe, khiêng đỡ, bóp bóng dưỡng khí, cũng như cùng vào phòng chụp citi… chụp X quang với anh Quận, dù là một việc làm nhỏ của mình cho anh, nhưng dù sao đi nữa nó cũng là một an ủi khiến cho mình đỡ phải áy náy khi không thể về thắp hương và đưa tiễn anh lần cuối.
Trong sảnh tiệc họp mặt lúc nầy tràn đầy tiếng cười vui, lời thăm hỏi của trò với thầy, hòa cùng tiếng hát, say sưa đắm hồn mình vào dòng chảy ngập tràn yêu thương ấy, chúng ta sẽ tạm quên đi những nhọc nhằn trong cuộc sống đầy đua chen danh lợi nầy, chúng ta được biến mình thành một học sinh ngày xa xưa ấy, và chúng ta thấy cuộc sống nầy vẫn đẹp, vẫn rất đáng sống. Cám ơn tất cả đã dành cho nhau những giây phút thật tuyệt vời trong ngày họp mặt năm nay, cám ơn tất cả các bạn đã cho nhau nhiều kỷ niệm đẹp, cám ơn công sức của BLL Sài Gòn đã tạo ra một sân chơi Hoàng Diệu tại Sài Gòn ngày hôm nay. Những lần gặp gỡ nầy là chất keo gắn kết tình thầy trò, tình đồng môn của chúng ta, những người con Sóc Trăng, những cựu học sinh trường Hoàng Diệu ngày càng bền chặt hơn. Tôi đã hòa mình vui chơi từ 9 giờ sáng và cuối cùng luyến tiếc chia tay với Phong, Trương, Tài…(HD 82-85) chấm dứt tập 3 lúc 21 giờ.
Sáu giờ sáng ngày 11/1/2014 tôi lên xe đò về Sóc Trăng như đã hẹn trước với Cẩm Chức (từ Australia về), chúng tôi sẽ tổ chức một buổi họp bạn NK 66-73 tại quán Hưng lúc 14 giờ, đến Sóc Trăng khoảng 11 giờ tôi về nhà ông Sui dùng cơm và nghỉ ngơi; định khoảng 13 giờ sẽ đến điểm hẹn sớm xem nơi nầy chuẩn bị ra sao? Ngay lúc nầy anh Nam (HD 60-67 cũng từ Australia về) điện thoại rủ tôi đến quán 150 dùng cơm với anh, thật trùng hợp vì anh chị NK 64-71 cũng tổ chức tiệc kỷ niệm 50 năm ngày vào trường Hoàng Diệu tại đây.
Đến nơi, tôi đang tìm bàn của anh Nam, thì “tứ đại mỹ nhăn” kêu vào ngồi chung, chưa kịp ngồi, thì thầy Tâm, thầy Nhiếp… gọi lại uống với thầy 1 ly, tôi ngồi thăm hỏi hai thầy vài câu và đến với “tứ đại mỹ nhăn”, định chụp cho mấy người đẹp nầy vài pô hình thì chợt nhớ tùa Hia có cho hay là Bạch Tuyết (HD 67-74) và ông xã là anh Quan (HD 64-71) cũng có ở đây… và đúng như thế tôi nhìn thấy Bạch Tuyết, anh Quan và Ngọc Thạch (67-74).
Thế là tôi, Thạch, anh Quan, Bạch Tuyết cùng chụp vài tấm hình kỷ niệm, vì chúng tôi cùng trong nhóm ĐBSCL, thăm hỏi nhau vài câu… nói chuyện với anh Dũng, anh Hào, anh Công, anh Trấn (HD 64 -71) mừng rỡ gặp lại Hoàng Cúc (65-72 cũng từ Australia về) có lẽ chị Hoàng Yến bận đi đâu đó nên tôi không gặp. Nơi đây hôm nay rất đông anh chị từ Australia về dự với anh chị còn sinh sống tại Sóc Trăng… nhìn lại thì cũng chẳng ai xa lạ, vì tất cả đều là đồng môn đồng hương cả không hẹn mà gặp. Tôi có duyên được tham dự tiệc kỷ niệm 50 năm ngày vào trường Hoàng Diệu của anh chị NK 64-71 tại Sóc Trăng.
Chợt anh Nam lại gọi điện thoại lần nữa hỏi tôi đã đến chưa, tôi vội chào thầy, chia tay anh chị em tại đây và không quên mời một số anh chị em đến chung vui với NK 66-73 vào lúc 14 giờ tại quán Hưng. Vào bàn phía bên trong tôi gặp anh Nam và các anh NK 60-67 tại đây có Chức, Phương, Nguyệt, Chi Lăng… làm thủ tục vài ly bia, hàn huyên tâm sự đến 13 giờ 30 tôi và Chức, Phương, Nguyệt, từ giã để đến quán Hưng dự tiệc họp mặt của NK 66-73 của chúng tôi...
Trên đường đến quán Hưng, điện thoại của nhóm 66-73 gọi hối liên tục… có lẽ những bạn nầy nôn nóng gặp lại bạn học ngày xưa đã cách xa nhau gần 40 năm, Ngọc thì từ Cống Đôi xuống, Lý Lái thì từ Kế Sách về… tất cả chúng tôi đều nhận biết rằng thời gian dành cho tình bạn không còn nhiều nữa. Chúng tôi đã dành quá nhiều thời gian vật lộn với cuộc sống để tìm kế sinh nhai. Tạm gác những thứ ấy sang một bên để bây giờ chúng tôi sẽ là những nam sinh phá phách, những nữ sinh e thẹn, thơ ngây ngày xưa dưới mái trường Hoàng Diệu; chỉ khác một chút là bây giờ có những cặp kính già, những mái tóc bạc, những vầng trán hơi nhăn, những cái lưng đã bắt đầu còm, dấu ấn của một thời bon chen danh lợi, cơm áo gạo tiền.
Thế là những ông bà nội ngoại, lần lượt ôm chặt lấy nhau, có những nụ cười và cũng có những giọt lệ đón mừng ngày hội ngộ, xúc động nhất có lẽ là Cẩm Chức… những e dè, những ngăn cách thường tình đã nhường chỗ cho tình bạn trong sáng vô tư của chúng tôi có dịp bày tỏ. Thắng đã chuẩn bị thật chu đáo một phòng tiệc riêng, có Karaoke, đặc biệt hơn trước cửa phòng là một bảng đứng với dòng chữ thật hay của anh chị em HD 66-73 đón mừng Cẩm Chức Hoàng Diệu Australia về thăm quê hương Sóc Trăng. Vậy là có chỗ chụp hình ngay và anh phó nhòm Thắng có dịp trổ tài chụp hình và sẽ đói vì quên ăn uống. Chắc tên nầy no vì hôm nay bạn bè đông vui quá mà!
Dịp nầy tôi lấy chai rượu vang của Snowy Nguyễn (HD Âu châu) đã tặng, ra chiêu đãi bạn bè… Cẩm Chức thêm một chai rượu mạnh và một chai rượu nếp than mời bạn bè cùng uống. Lần nầy HD 66-73 họp mặt cũng hoành tráng lắm, uống rượu mừng từ Âu Châu, từ Australia, cho đến rượu nếp than, vậy là tây ta có đủ cả. Thắng say sưa trổ tài làm phó nhòm, có lẽ Thắng sợ không ghi kịp những khoảnh khắc tuyệt vời của tình bạn đáng trân quý nầy chăng ?
Lúc nầy anh Nam ( HD 60-67), Ngọc Dung (HD 65-72), Như (66-73), Lực (68-75) và cuối cùng là Hoàng (HD 66-73) đã đến, cuộc vui của chúng tôi lại thêm sinh động… dành nhau chụp hình chung, giải quyết hết hai chai rượu ngoại trong phút chốc, có lẽ quá vui làm cho chúng tôi uống rượu không biết say. Chúng tôi luôn thăm hỏi trò chuyện, nhắc cho nhau nghe những kỷ niệm vui buồn, những thăng trầm trong cuộc sống của từng người bạn…, cười vang khi nhắc chuyện phá phách ngày xưa, hay sâu lắng, hồi tưởng một chút khi nhắc đến một vài đồng môn không còn nữa, ngậm ngùi với hoàn cảnh khốn khó, bất hạnh của một người bạn. Sau vài ly xã giao Lực xung phong thay chức phó nhòm cho Thắng, chúng tôi hơn 20 người của mấy niên khóa trường Hoàng Diệu, từ nhiều nơi tề tựu về đây để vui chơi cùng nhau, không còn ranh giới giữa thứ bậc xã hội, không còn trong nước ngoài nước mà chỉ có tấm chân tình của những người đã từng sống tại Sóc Trăng, những người từng học chung dưới mái trường Hoàng Diệu.
Phần ca hát chắc chắn không thể thiếu! Lần nầy tôi lại gặp đối thủ ham ca hát Lý Đại Lượng (lần trước gặp bài ca hai thằng đều thích nên dành hát với nhau quá trời) Cẩm Phương ca rất hay, lại hợp gu nhạc với tôi… Dung, Hoàng, Như… cũng không chịu thua kém ở mục nầy, song ca đơn ca đủ cả như đang thi văn nghệ trong trường ngày xưa ấy!
Hình như thời gian trôi qua rất nhanh (hay là mình nghĩ vậy). Mỗi người trong chúng tôi vẫn còn nhiều việc phải làm. Và thế là đành ngậm ngùi nuối tiếc chia tay thôi! Những cái hẹn cho lần sau, những bàn tay siết chặt bàn tay không muốn rời xa! Quá xúc cảm trong niềm vui hôm đó, mấy ngày sau trên FB Lý Lái đã có mấy vần thơ:
“Đồng môn họp mặt quê nhà,
Đón Xuân có rượu thật là quá vui,
Cụng ly chụp ảnh lu bù
Sáu mươi cứ tưởng như là đôi mươi.”
Trên đường cùng Chức, Phương, Nguyệt... đi thăm một người bà con tại Sóc Trăng thì được điện thoại của nhóm Hào, Phúc… rủ đi nhậu tiếp, thật sự lúc nầy tôi đã quá mệt (đi từ 4 giờ sáng từ Sài Gòn về đây, rồi cứ uống cứ hát ca) nhưng nghĩ lại lâu lắm mới có dịp về Sóc Trăng, bạn cũ gặp nhau, thôi thì cứ vui với nhau cho thỏa hết thâm tình, lần nầy Hào có chở bà xã đi theo để giới thiệu với chúng tôi. Tiếp tục cuộc vui dây dưa tới 21 giờ, tôi và Chức chia tay các bạn để trở về Sài Gòn… Tôi nhờ Ngọc chở tôi về nhà em gái tôi trên quốc lộ 1, tại đây tôi sẽ đón xe về Sài Gòn… và tôi về đến Sài Gòn lúc 3 giờ sáng ngày 12/1, lúc nầy chính là lúc Chức và anh Nam, Nguyệt bắt đầu từ Sóc Trăng về lại Sài Gòn.
Sáng ngày 14/1 nhận điện thoại của Vạng (68-75) hẹn cùng ăn cơm với Phúc (HD 67-74) về từ Canada, chị Hạnh (64-71) nhờ tôi mời anh Nam, Chức, Thanh Quyên cùng dự… Anh Nam và Chức từ Bình Dương về chờ tôi tại khách sạn bên Quận 1 cùng đi sang Quận 7 dự tiệc, câu chuyện cũng xoay quanh về trường, về thầy, về bạn… Tôi biết Phúc qua nhiều bài viết trên các trang web, bài viết của Phúc rất phong phú về thể loại, phong cách viết của Phúc rất sâu sắc nhưng luôn tôn trọng sự thật không thiên vị, không định kiến; bài sưu tầm có giá trị về mặt khoa học nhưng cũng rất gần với đời sống, tôi và Phúc bàn luận nhiều về phong cách viết của nhau, cũng như chuyện vui buồn khi bị phê phán về bài viết của mình… chúng tôi chia tay với nhau ở đây sớm.
Về tới khách sạn bên Quận 1 tôi định lấy xe về, nhưng anh Nam lại rủ đi ăn mì, xong xuôi lại uống cà phê, nối lại những câu chuyện bị dang dở lúc nảy trong bàn tiệc… đêm khuya xuống, trời càng lúc càng lạnh, anh em chúng tôi thả bộ trên đường Hai Bà Trưng tìm được một quán cà phê bên vĩa hè, nhâm nhi ly cà phê ôn lại chuyện đã qua.
Vòng vo luẩn quẩn cuối cùng những mẫu chuyện lại chuyển về đề tài ngày xưa còn đi học ở trường Hoàng Diệu Sóc Trăng… Vừa cười vui chúng tôi kể cho nhau nghe những kỷ niệm của những ngày còn đi học, anh Nam nhắc lại chuyện vui buồn ngày xưa trong nhóm bạn của mình và tất nhiên trong đó có những mối tình học trò thật ngây ngô và vụng dại của mấy anh.
Gần 0 giờ tôi, Chức và Nguyệt từ giã anh Nam… về đến nhà là 1 giờ sáng của ngày 15/1. Tôi vẫn không ngủ được, tôi thức và miên man suy nghĩ về những tấm chân tình của anh chị em đồng môn Hoàng Diệu đã dành cho tôi và cho nhau. Tôi không có phóng đại đâu anh chị em, nhưng thật sự ít có trường nào tạo được một truyền thống nghĩa thầy tình bạn thâm sâu như trường Hoàng Diệu mình! Qua bài viết hơi thô thiển nhưng thật chân tình nầy, cho tôi nói lời cám ơn tất cả anh chị em đã cho tôi được những giây phút sung sướng thật tuyệt vời nầy.
Cám ơn tất cả đã cho tôi một cái Tết sớm, thật thú vị, thật đáng nhớ, tràn đầy nghĩa tình của đồng môn Hoàng Diệu! Cuối cùng tôi lại nhớ một câu nói rất hay và ý nghĩa: “Chúng ta chỉ thật sự hạnh phúc khi chúng ta chịu chia sẻ hạnh phúc với mọi người”.
(Viết cho đồng môn trường Hoàng Diệu Sóc Trăng)
Nguyễn Thành Khánh HD 66-73