MỘT NGÀY VUI
Nhân dịp về Việt Nam thăm quê, cô Trần Thị Bé (Hoàng Diệu Âu Châu) tổ chức một bữa cơm thân mật với các thầy cô và bạn học ngày xưa. Cô Bé có nhờ tôi mời thầy cô và một số cựu học sinh Hoàng Diệu (CHSHD) đang sống ở Sài Gòn và chọn một địa điểm phù hợp để họp mặt.
Chị Hoàng Yến trong Ban liên lạc CHS HD sinh sống trên Sài Gòn, trước ngày đi Úc có gợi ý cho tôi mời các thầy cô ở gần và có sức khỏe để đi dự, anh Hoàng Vân thì giới thiệu quán ăn thân tình. Vì đặc biệt lần nầy cô Khên sẽ đãi một món ăn ngon của Sóc Trăng mình, đó là nem nướng bánh hỏi, theo cô Khên thì hiện nay nem nướng “Cái Răng” là ngon nhất, tôi thì cũng nhớ ngày xưa khi đi từ Cần Thơ về Sóc Trăng xuống hết dốc cầu Cái Răng thì có một dãy quán liền nhau, vừa bán nem Cái Răng vừa bán nem nướng, trước quán lúc nào cũng có khói bay nghi ngút và mùi thơm khiến cho mình muốn xuống xe mà vào quán ăn ngay.
Thầy trò chúng tôi hẹn nhau 17 giờ ngày 17/4 sẽ gặp nhau tại quán, lần nầy có nhiều chuyện thật đáng nhớ, suốt một tháng trước trời Sài Gòn nóng khủng khiếp (nên tôi đã đặt trước một phòng lạnh tại quán) tới ngày họp mặt thì trời mưa thật lớn, xua tan cái nóng bức của Sài Gòn… tôi chở anh Danh (BLL Sài Gòn) tới nơi, thì cô Bé và các chị Khiếm, Hoa, Việt Anh, cô Hường (chị của Thủy Hương 66-73) đã đông đủ, vừa chụp được vài tấm ảnh (phó nhòm Thanh Quyên 67-74 đảm nhiệm) thì các thầy lần lượt đến, đầu tiên là thầy Tâm, thầy Nhiếp, thầy Bá, kế đó là thầy Hội, thầy Lâu (đã lãng tai phải mang máy trợ thính) cũng vừa đến, thầy trò chúng tôi lần lượt chụp thêm hình kỷ niệm.
Thầy Tráng đến bằng xe ôm nên ướt hết, chúng tôi ai nấy đều cảm động trước tấm lòng của thầy, mặc dù tuổi cao sức yếu nhưng thầy vẫn đến dự… tiếp theo thì có chị Hạnh 64-71, chị Nguyệt Ánh 63-70 đi cùng em Hoàng Vĩnh.
Thầy trò hội ngộ, bạn bè lâu ngày gặp nhau thỏa tình thương nhớ… thôi thì đủ thứ chuyện, bao kỷ niệm buồn vui ngày còn đi học mặc tình mà kể rồi cười vui thỏa thích, tôi thì lo kêu món ăn, Thanh Quyên lại có dịp trổ tài làm phó nhòm nghiệp dư, lúc nầy thì Vạng 68-75 (anh của Tuyết Âu Châu ) cũng vừa đến, căn phòng nhỏ càng lúc càng nhỏ thêm, ghế thì kê sát bên nhau, có lẽ như thế thầy trò chúng tôi càng gần gũi hơn, nhưng tiếng cười đã xóa đi những phiền hà nhỏ nhặt ấy, cái chính là thầy trò đồng môn chúng tôi đến thật đông, ngoài dự kiến của tôi.
Hai thế hệ nối tiếp: cô Bé, cô Khên, cô Hường là học trò của các thầy Lâu, thầy Hội, rồi bây giờ các cô học trò ngày xưa của mấy thầy lại đi tiếp con đường của thầy mình, thầy trò tóc bạc trắng gần như nhau ngồi trò chuyện không dứt ra được. Các thầy và mấy chị luôn nhắc sao chưa thấy cô Khên, anh Lễ 57-64 (ở Mỹ) tới, cô Bé liền cho biết là cô Khên còn phải chờ “nem nướng” từ Cái Răng gởi lên rồi mang tới luôn, mấy chị cùng khóa với cô Khên kháo với nhau là tính cô Khên rất chu đáo nên phải chuẩn bị thật tươm tất thì mới tới. Vừa nhắc xong thì cô Khên đến cùng anh Lễ và Tùng (con cô) mở cửa bước vào. Cô Khên mang hai giỏ xách nặng trĩu, miệng cười tươi tắn, chưa kịp ngồi đã vội vàng ra ngoài sắp xếp từ dĩa nem nướng, bánh hỏi, lại có thêm bánh tráng, tương, nước mắm vv..vv (Thanh Quyên lẹ làng theo cô ra ngoài và chộp được vài tấm hình kỷ niệm) sau nầy Thanh Quyên kể lại cô đã cẩn thận rửa rau ở nhà bằng thuốc tím, theo đúng lời Cô Khên là: “Bà con cứ mạnh dạn ăn rau nghe, ở nhà tui đã rửa rất kỹ đến 7 nước đó”.(Có lẽ Thanh Quyên “mê” cô Khên hay sao(!!) nên cứ nài nĩ cô ngồi gần mình; hay là Quyên muốn học thêm nghề kim chỉ, chu đáo của cô để dành sau nầy trổ tài…)
Thầy trò chúng tôi được dịp thưởng thức nem nướng Cái Răng, nem ngon nhưng cái chân tình khi chăm chút từng chén tương, cọng rau của cô Khên dành cho thầy và bạn thì chắc chắn không bao giờ phai nhạt trong lòng chúng tôi được.
Nem nướng vừa hết, thì chị Hạnh lại tiếp thêm khô mực, khô nai… tội nghiệp chủ quán nhăn mặt mà chẳng dám nói vì không bán được nhiều thức ăn. Nhắc đến đây phải “like” anh Hoàng Vân mình một phát nữa khi giới thiệu “quán nhà” của anh.
Lúc nầy tôi nhận được phone của anh Hợp ở Sóc Trăng gọi lên để thăm hỏi thầy cô bè bạn, anh Hợp nói vừa xong thì tới Hồng Nhan bên Nam Cali gọi về, tôi liền mở loa ngoài cho Hồng Nhan có vài lời thăm hỏi sức khỏe thầy cô và đồng môn, HN nầy khéo ăn khéo nói lắm mà giọng thì ngọt như mía lùi nên dù nói rất ít nhưng thầy trò chúng tôi đều vui lắm, có bạn hỏi tôi niên khoá mấy, tôi nói 68-75 nhiều người không tin vì nghe giọng còn trong trẻo lắm. Máy chưa hết nóng thì anh Hoàng Vân bên Mỹ lại gọi về thăm hỏi nữa. Tôi thầm nghĩ chắc mấy anh chị em nầy nhớ thầy nhớ bạn lắm rồi!! Anh Lễ thì nhỏ to tâm sự với thầy Hội, thầy Lâu… anh Danh và mấy chị cùng khóa, anh nầy được tổ đãi hay sao(?) mà lại được ngồi giữa thầy và bạn cùng khóa. Chị Việt Anh, chị Hoa và cô Bé ngồi gần cô Hường bốn chị nầy thì thầm to nhỏ chuyện gì chẳng biết, thỉnh thoảng lại cười vang… có ai ngờ là mấy chị nầy đều có tuổi hết rồi!! Nhìn mấy chị thấy sao giống nữ sinh giờ ra chơi quá !!
Thầy Hội có chút quà gởi tặng học trò cũ, chị Hạnh thì làm khuôn hình thủ công mỹ nghệ tặng các bạn bên Âu Châu chuẩn bị họp mặt Hoàng Diệu vào tháng 5 tới, lần nầy chị Hạnh cũng đi sang Âu Châu họp mặt Hoàng Diệu bên ấy, Thanh Quyên thì gởi bánh phồng tôm cho Tuyết (Âu châu), BLL Sóc Trăng thì gởi tặng đặc san 55 năm ngày thành lập trường. Tôi mang theo 6 quyển đặc san mà chia không đủ nên dành ưu tiên cho đồng môn ở xa, còn ở Sài Gòn, tôi sẽ mang tặng sau vậy. Thôi thì đủ thứ quà mang về, quà mang đi, nhưng cái chính và đáng nhớ nhứt là những tấm lòng luôn nhớ về nhau.
Lúc nầy cô Khên và anh Lễ bận lo chuẩn bị cho anh Lễ về Mỹ nên về trước, ở đây thầy trò chúng tôi dù bịn rịn, dù lưu luyến bao nhiêu thì cũng phải chia tay.
Qua bài viết mộc mạc nầy, thầy trò chúng tôi xin cám ơn tất cả đã dành cho nhau những giây phút thật tuyệt vời trong cuộc sống, còn tôi lại lấy làm lạ là tại sao nữ sinh Hoàng Diệu dù đã có nhiều tuổi rồi mà sao thấy vẫn trẻ và đẹp như thế.
(HD 66-73)