Buổi chiều cuối năm khi tôi đang loay hoay với một đống công việc cần phải giải quyết cho xong, thật ra cũng không có gì gấp gáp, nhưng do thói quen tống tiễn năm cũ để đón năm mới thong thả hơn nên tôi thấy mình khá bận rộn. Chợt điện thoại reo vang, một giọng nữ ríu rít như quen từ đời nào Chị NA phải không? Chị học Hoàng Diệu năm nào vậy? Tôi mới coi trên báo NV về vụ họp mặt nên gọi chị hỏi thăm nè!
Chời! Lối nhập đề trực chỉ, xoáy thẳng vô trọng tâm làm tôi hơi lúng túng, thật tình tôi cũng không biết chị là ai, nhưng nghĩ phải là dân Hoàng Diệu hay ít nhất cũng “liên trường Sóc Trăng” mới quan tâm đến vấn đề hội họp này, nên tôi cũng thân tình mời chị tham dự cho vui. Như một đồng hồ quả lắc được lên dây cót sẵn, chị hỏi một hơi về mấy ông thầy cũ, về bạn bè xưa chung lớp với chị, nhắc tên người bạn trai theo đuôi chị từ hồi chị mới vô đệ thất… rồi chị cười dòn tan, trong trẻo như thời còn đi học, chị kể huyên thuyên về gia đình, qua Mỹ mấy chục năm sống cũng nhàn hạ, cuộc đời chị gắn liền với chữ C: chồng- con- cháu- chó- chim- cá, nên lúc nào cũng lu bu bận rộn, loay hoay vậy mà sắp hết đời, cháu nội chị năm nay 20 tuổi, nghĩa là chị sắp có thêm chữ C nữa là chắt. Con trai chị kêu chị bằng người đẹp, đi đâu với nó, người ta dễ lầm tưởng là hai chị em bởi vì chị coi cũng còn rất trẻ. Nói tới đây chị lại bật cười, sự hài lòng về nhan sắc vẫn mặn mà ở tuổi trên dưới 60 khiến tôi cũng tò mò muốn biết tên chị, một hoa khôi Hoàng Diệu đi lạc qua Mỹ mà bấy lâu nay bạn gần xa không ai tìm thấy. Chị niên khóa 66 hay 67 gì đó chị không nhớ rõ lắm, nhưng có điều lên đệ tam là chị đã theo chồng bỏ cuộc chơi. Câu chuyện đang hào hứng rôm rả thì chị nín ngang khi hỏi đến tên, ngập ngừng một chút chị mới tâm tình tên tui xấu hoắc, qua Mỹ tui đổi tên khác rồi, hồi nhỏ tui cứ cằn nhằn ba tui sao mà đặt cái tên gì vô duyên kỳ cục, ông già cười nói tại tui xấu háy, khó nuôi, phải đặt tên xấu mới sống nổi! Rồi chị lại cười ha hả, nghĩ lại ông bà già mình hồi xưa dị đoan thiệt nhe, bây giờ tui có cả chục đứa cháu vừa nội vừa ngoại mà tôi có thấy xấu háy đứa nào đâu!
Qua Mỹ đã lâu nhưng chị cũng ít bạn bè, lu bu chuyện gia đình nên cũng không có thời gian đâu mà lân la gặp người quen, thậm chí đến cell phone hay internet chị cũng không quan tâm đến, trong khi ông chồng chị lúc nào cũng chúi mũi vào computer. Sở dĩ chị biết được thông tin họp bạn HD này là cũng do ông chồng tò mò của chị đọc trên online.
- Hồi đó em ở Sóc Trăng mà em có học Hoàng Diệu không vậy?
- Có, rồi sao?
- Đây nè Hoàng Diệu sắp họp bạn, có hình mấy ông thầy nữa nè, em nên ghi tên tham dự đi?
- Lại đó làm gì? Biết có gặp ai không? Lâu quá rồi ai mà nhớ mặt ai.
Chồng chị cứ thúc giục hoài nên chị gọi đại tên tôi. Ai dè có dịp nói chuyện vui quá. À, thì ra vậy! Âu cũng là cái duyên tương ngộ, tôi mời chị nên đến họp bạn một lần cho biết, khi người ta già thì tình bạn cần thiết lắm, nhất là có dịp gặp bạn chung lớp, chung trường, cùng quê hương xứ sở thì thú vị biết bao nhiêu, tôi xúi chị nên mở một cái email để tiện liên lạc với bạn bè ở khắp nơi, biết đâu sẽ gặp lại một số bạn cùng thời, sẽ thấy mình như trẻ lại sống vô tư của tuổi học trò. Chị ngập ngừng không hứa chắc lắm…Có lẽ chị ngại gặp lại cố nhân? Mà đã sao nào, bây giờ thành bà ngoại ông nội hết rồi, kỷ niệm đẹp thì cũng nên nhắc chứ. Chị cười hồn nhiên khi đọc cho tôi nghe mấy câu thơ mà hồi xưa anh chàng Bê hai nào đó đã tặng chị, mà chị còn nhớ đến bây giờ:
Trời sanh ra chi một B..H..
Tuổi mới mười ba đã ba gai
Bé ngồi nhấp nhỏm sau cửa lớp
Làm chết lòng anh “tứ bê hai”.
Và chị kết luận buổi nói chuyện bằng một tràng cười ha hả mà thiệt, hồi đi học tui cũng ba gai lắm, hỏi tên tui ai cũng biết hết, nhưng bây giờ tui đổi tên khác rồi, kêu tui BH là tui giận đó.
Tìm gặp một dân Hoàng Diệu lang thang trên xứ người, đối với tôi đó là niềm vui nên tôi hứa với chị là sẽ giữ liên lạc thường xuyên, tên chị sẽ add trong danh sách học chò Hoàng Diệu ở hải ngoại, đợi khi nào chị có meo thì bạn bè gần xa sẽ tìm thấy chị, người đẹp một thời nổi cộm mái trường xưa. Quá khứ không phải là điều đáng quan tâm, chỉ có hiện tại mới đánh giá đúng về con người của chị dù cái tên xấu ỉn như chị thường nói. BH! Cám ơn cuộc gọi cuối năm của chị, hẹn gặp chị trong dịp họp bạn Hoàng Diệu sắp tới. Thú thật tôi cũng nôn nóng muốn xem dung nhan ấy bây giờ ra sao, bởi vì nghe tiếng cười vui của chị, chính tôi cũng thấy mình như trẻ lại.
Ngọc Ánh (68-75) Cali